Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2008

Tháng sáu trời mưa...!

Thế mà đã sang tháng sáu ...!

Cứ ngỡ hôm nào như mới ... mười hai ...
Trời cũng mưa lướt thướt, ướt cả đường về. Mắt ai quen một chiều nồng ấm. Và hương đêm thơm ngát quanh mình.

Mùa lại sang rồi đó! Có bồn chồn không những ngày tháng không tên. Đời có mình, ta còn gọi tên nhau? Trong giấc mơ thôi, nỗi buồn cũng dâng đầy khóe mắt. Một chiều cuối thu hôm nào ... bâng khuâng gặp mặt. Và từ đó cuộc tình lại thêm vết rong rêu...

Chiều nay, đi qua những con đường quen, hàng cây quen, vẫn im lìm ánh đèn vàng ở đó. Tất cả chừng quen thuộc, tất cả lại xa vời. Trời có thêm vần vũ chút nữa đi, thì cũng chẳng nặng nề hơn bóng tối lúc này.

Có muốn gọi nhau một lần nữa, bên nhau một lần nữa, cũng thật dễ dàng. Thế mà, không thể nào điều khiển được ý nghĩ, được hành động. Tất cả để cho cái -gọi-là- không -là -gì-nữa nó sai bảo mình. Và không gì hơn: là khuất phục.

Ôi, buổi chiều mưa lạnh! Và cái ánh mắt thẫn thờ như đâm thẳng vào tim!



Wednesday June 11, 2008 - 07:40pm

Không có nhận xét nào: